“Ai ăn bánh quai vạc honggggg!” đây là tiếng rao của chị bán bánh quai vạc mà tôi vô tình hay nghe vào chập chiều tối. Khi người ta nói hàng rong là nét văn hóa của người Việt thì ở Phan Thiết quê tôi, những gánh hàng rong bán bánh quai vạc cũng là một nét riêng để nhớ của quê hương tôi…
Rất đúng rằng hàng rong là một nét văn hoá độc đáo của người Việt Nam. Trước đây, ít ai thấy hình ảnh quán bán hàng ăn vỉa hè chính là chỗ phản ánh sự phong phú của ẩm thực vùng miền. Các món đặc sản Phan Thiết đa số được bày bán ở vỉa hè, gánh hàng rong như các món bánh tráng mắm ruốc nướng, răng mực, bánh bèo Phan Thiết…
Riêng với món bánh quai vạc thì ngoài việc bán vỉa hè, còn được bán bởi các chị gánh hàng rong, hoặc trên những chiếc xe đạp chạy rong rã ở khắp con đường trong TP Phan Thiết hoặc các khu du lịch. Mặc dù được gánh bán, nhưng chất lượng bánh vẫn thơm ngon bởi vì bánh này không cần phải ăn nóng, quyết định cái ngon của bánh quai vạc ngoài chất lượng của bột và nhân bánh ra thì nước mắm chan vào đống vai trò rất quan trọng.
Nước mắm pha phải ngon, keo lại, nhiều ớt, đường, chanh để đảm bảo vừa ngọt vừa chua nhưng không quá cay. Một đĩa bánh quai vạc có giá từ 15k – 20 k tùy theo bạn muốn ăn thêm với chả hấp hoặc chả chiên. Riêng tôi thì lại thích ăn bánh mì nhân bánh quai vạc hơn là ăn bánh không. Cánh ăn bánh quai vạc với bánh mì là một các thưởng thức khác cũng ngon không kém, nhanh gọn hơn.
Gánh hàng rong bán bánh quai vạc nó là một nét riêng về ẩm thực vùng miền ở quê tôi, cũng như những gánh bán đậu hủ dạo (dạo này tôi thấy ít bán món này hay mọi người ăn tàu đủ đá nhiều quá chăng ???) Tôi mong sao những hình ảnh các cô các chị gánh hàng rong bán những món đặc sản Phan Thiết sẽ không bị mất đi theo thời gian. Gánh hàng rong, đó là nguồn nuôi sống của nhiều gia đình, có người đã nhờ những gánh hàng rong ấy mà nuôi con cháu ăn học thành tài, là nét đẹp của quê hương…
—- Quảng cáo—-
Click để xem chương trình tour xe jeep